Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Quà tặng Mẹ


Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở về nhà. Mẹ anh nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà xem sao.


Con vẹt xanh
Cuối cùng Anh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ anh trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: "Con ơi! Con quên nhà rồi sao? Quên luôn cả mẹ rồi sao?".
Khóe mắt của Anh cũng rơm rớm ướt, anh vội nói: "Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?"
Anh đưa quà tặng mẹ - một chiếc lồng chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Anh đã mua được mấy tháng, luôn mang theo bên mình và dày công dạy nó nói.
Mẹ anh nghe con trai nói mua con vẹt mất chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con không biết quí trọng đồng tiền: "Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu, chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng". Mẹ anh vừa thương lại vừa giận, cằn nhằn mãi.
Anh giãi bày: "Mẹ ơi! Con nghĩ thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện trò tâm tình với nó đấy!".
Mẹ anh nói: "Nó làm sao mà có thể nói chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!...".
Anh con trai không biết làm thế nào để an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Anh: "Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Anh, con là Anh!" Mẹ anh nghe, hởi lòng hởi dạ, cười: "Con vẹt xanh này ngoan quá!".
Ở nhà một vài ngày, Anh lên đường về nơi làm việc.
Mẹ anh lại một mình một bóng. May mà có con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: "Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:"Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: "Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ ngơi một chút đi!...".
Mẹ anh cảm thấy vô cùng sung sướng, trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn, lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng loại của nó.
Một năm trôi qua, Mẹ anh bị bệnh, đột ngột từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Anh vội vàng trở về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban công.
Anh quyết định ở lại nhà cũ thêm vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Anh vào trong phòng ngủ nhỏ của ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười với con trai. Anh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến mắt anh như sụp xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".
Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời hỏi ân cần: "Con ơi! Con có khỏe không?" Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.
Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến: "Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!" Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên tai anh càng rõ hơn, trong hơn.
"Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!". Âm thanh đó phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".
Quầng mắt thâm của Anh ướt đầm. Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả. Nó lại kêu: "Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!...".
Anh gào lên, nước mắt tuôn trào như mưa.
Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi bà còn sống.










Đừng ngại


Chúa Nhật thứ 4 Mùa Vọng
Lời Chúa: Mt 1, 18-24

18Sau đây là gốc tích Đức Giêsu Kitô: bà Maria, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giuse. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. 19Ông Giuse, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. 20Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng: "Này ông Giuse, con cháu Đavít, đừng ngại đón bà Maria vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. 21Bà sẽ sinh con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giêsu, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ." 22Tất cả sự việc này đã xảy ra, là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ: 23Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuen, nghĩa là "Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta." 24Khi tỉnh giấc, ông Giuse làm như sứ thần Chúa dạy và đón vợ về nhà.
                                                   http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161206/8075

Nguồn Gốc Ngày Hiền Mẫu

Hoa Cẩm Chướng



Cách đây gần 100 năm, Anna Jarvis đã vận động chính phủ Hoa Kỳ thành lập một ngày lễ để tri ân những người mẹ. Để cổ động cho việc này bà đã viết bài đăng báo, thuyết trình tại các nhà thờ, gởi thư cho các viên chức chính phủ.


Trước tấm lòng và sự kiên trì của bà, ngày 8 tháng 5 năm 1914, Tổng Thống Woodrow Wilson đã ban hành một sắc lệnh chọn ngày Chúa Nhật thứ hai của tháng Năm làm ngày Mother’s Day. Kể từ đó, hằng năm không phải chỉ tại Hoa Kỳ mà hàng tỷ người tại hơn 65 quốc gia trên thế giới đã chọn ngày này để tôn kính người mẹ. Hơn một chục quốc gia khác cũng chọn một ngày khác trong tháng Năm để tri ân mẫu thân.

Nguồn gốc

Ann Maria Reeves Jarvis, mẹ của Anna Jarvis, là một phụ nữ đáng kính. Bà là nguồn động lực khiến cho con gái của bà là Anna Jarvis đã vận động để thiết lập ngày Mother’s Day. Cuộc đời của Ann Maria Reeves Jarvis đánh dấu bằng những chuỗi ngày yêu thương chồng con, góp phần cho Hội Thánh, và tận tụy với công tác xã hội. Ann Maria Reeves sinh ngày 30/9/1832 tại Culpeper, Virginia, Mỹ. Bà là con gái của Mục sư Josiah W. Reeves và bà Nancy Kemper Reeves. Năm 1850, sau khi cha của bà được thuyên chuyển đến làm mục sư cho Hội Thánh Tin Lành Giám Lý tại Philippi thuộc Barbour County, West Virginia, Ann đã lập gia đình với Granville Jarvis, con trai của một mục sư Baptist tại thị trấn này. Theo gương của hai người cha, Granville Jarvis cũng trở thành mục sư và hầu việc Chúa trong Hội Thánh Tin Lành Giám Lý.

Ann Maria Reeves Jarvis đã giúp chồng rất nhiều trong những năm tháng chồng bà phục vụ Chúa. Bà làm giáo viên Trường Chúa Nhật dạy các em thiếu nhi suốt 25 năm. Bà đã hổ trợ cho chồng trong việc xây dựng nhà thờ cho Hội Thánh Andrews Methodist Church tại Grafton, West Virginia (1873). Ann sinh cho chồng 12 người con. Do hoàn cảnh y tế vệ sinh trong thế kỷ 19, bốn người con mất từ những ngày thơ ấu, bốn đứa khác chết khi chưa đến tuổi trưởng thành.

Từ những kinh nghiệm đau thương mất mát trong gia đình, Ann Maria Reeves Jarvis không muốn thấy cảnh tang tóc xảy ra trong những gia đình khác. Vấn đề thiếu y tế và vệ sinh là nguyên nhân khiến nhiều trẻ em bị mất sớm vào lúc đó. Khi theo chồng thuyên chuyển từ nơi này sang nơi khác để phục vụ Chúa, bà đã thành lập Câu Lạc Bộ Các Bà Mẹ tại các thành phố Webster, Grafton, Fetterman, Pruntytown và Philippi nhằm cải thiện những điều kiện vệ sinh và sức khỏe trong các gia đình. Các câu lạc bộ này gây quỹ mua thuốc giúp người nghèo, kiểm soát thực phẩm và sữa mà các tiệm tạp hóa bán cho người dân, mướn người giúp con cái các bà mẹ bị bệnh lao.

Khi cuộc nội chiến Hoa Kỳ xảy ra, Ann Maria Reeves Jarvis kêu gọi Câu Lạc Bộ Các Bà Mẹ đứng trung lập về mặt chính trị. Họ cứu chữa thương binh cả hai bên. Bà cũng kêu gọi các cộng đồng giữ sự hiệp nhất giữa những khác biệt chính trị trong thời nội chiến. Ann Maria Reeves Jarvis vận động thành lập “Mother’s Friendship Day” – ngày tương thân của các bà mẹ – với mục đích tạo sự hiệp nhất giữa những gia đình đã chia rẽ vì những khác biệt đã xảy ra trong chiến tranh.

Ann Maria Reeves Jarvis ước mong cơ hội thân hữu này sẽ được tổ chức hằng năm và sẽ là dịp để tưởng nhớ các bà mẹ. Tuy nhiên, những cố gắng đó của bà không thành, Ann Maria Reeves Jarvis về với Chúa vào ngày 9/5/1905 tại Bala-Cynwyd, Philadelphia.

Vận động thành lập Lễ Mother’s Day

Cũng trong khoảng thời gian đó tại New York (1872), Julia Ward Howe, tác giả của bản thánh ca The Battle Hymn of the Republic, công bố Mother’s Day Proclamation. Dưới sự vận động của Julia Ward Howe, Mother’s Day được tổ chức tại Boston được khoảng 10 năm rồi ngưng.

Anna Marie Jarvis, con gái của Ann Maria Reeves Jarvis, là người rất gắn bó với mẹ mình. Sau khi Ann Maria Reeves Jarvis mất, Anna Jarvis tiếp tục vận động để thành lập ngày Mother’s Day theo ước nguyện của mẹ.

Ngày 12/5/1907, Anna Jarvis cùng những người thân từ Philadelphia trở về Andrews Methodist Church tại Grafton, West Virginia, là hội thánh nơi cha bà từng làm mục sư, mẹ bà đã dạy Trường Chúa Nhật, để tưởng niệm người mẹ là bà Ann Maria Reeves Jarvis.

Anna Jarvis trình bày với hội thánh, nơi cha mẹ bà đã gây dựng nhà thờ, ước nguyện của mẹ mình về việc thành lập Mother’s Day. Với sự ủng hộ các bà mẹ trong các hội thánh và sự giúp đỡ của John Wanamaker, cựu Tổng Giám Đốc Bưu Điện Hoa Kỳ, ý nguyện về việc thành lập ngày tưởng nhớ và tri ân các bà mẹ được loan truyền. Sau đó, Anna Marie Jarvis tiếp tục vận động bằng nhiều cách để ngày tri ân các bà mẹ được trở thành ngày lễ chính thức.

Tháng Năm năm 1908, một lễ kỷ niệm Mother’s Day chính thức được tổ chức tại nhà thờ Andrews Methodist Church. Sau đó, một buổi lễ mở rộng cho công chúng được tổ chức tại Wanamaker Auditorium tại Philadelphia. Năm 1909, lễ Mother’s Day được tổ chức tại New York. Năm 1910, Tiểu bang West Virginia chính thức công nhận lễ Mother’s Day. Sau đó, các tiểu bang khác lần lượt công nhận ngày lễ này. Ngày 8/5/1914, Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua một đạo luật công bố Chúa Nhật thứ hai của tháng Năm là ngày Mother’s Day. Từ đó, Mother’s Day trở thành ngày lễ chính thức trên toàn nước Mỹ.

Hoa trong Ngày Lễ

Trong lần trở về Andrews Methodist Church tại Grafton, West Virginia vào năm 1907, Anna Jarvis và mỗi thân nhân đến dự lễ đều đeo một đóa cẩm chướng màu trắng, loài hoa mà bà Ann Maria Reeves Jarvis ưa thích. Từ đó, vào dịp lễ Hiền Mẫu, những người có mẹ đã qua đời thường mang hoa cẩm chướng màu trắng. Những người có mẹ còn sống mang hoa cẩm chướng màu đỏ sậm.

Hoa cẩm chướng (carnation), loài hoa mà bà Ann Maria Reeves Jarvis ưa thích, có tên khoa học là dianthus caryophyllus. Chữ dianthus trong tiếng La Tinh có nghĩa là hoa của tình yêu. Như nhiều loài hoa khác, màu hoa cẩm chướng mang những ý nghĩa khác nhau. Cẩm chướng đỏ nhạt biểu tượng cho lòng cảm phục. Cẩm chướng đỏ sậm thể hiện tình yêu sâu đậm. Cẩm chướng trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, ngọt ngào và nhẫn nại. Cẩm chướng hồng bày tỏ lòng tri ân. Người Việt chúng ta biết tình yêu của mẹ rộng lớn vô cùng. Nhạc sĩ Y Vân đã so sánh lòng mẹ bao la như Thái Bình Dương. Với nhận thức đó, nhiều người đã tặng cho mẹ mình một bó cẩm chướng đủ màu với dụng ý gói trọn tất cả những tình cảm sâu đậm nói trên cho mẹ. Thánh Kinh cho biết: Hiếm khi có phụ nữ nào quên cho con mình bú hay không yêu thương con ruột của mình. Trong ánh sáng của Thánh Kinh, vào dịp lễ Mother’s Day, mong bạn biết rằng ngoài người mẹ yêu dấu của bạn, có một người khác yêu bạn vô cùng.

Dòng dõi Chúa Giêsu
Con cảm ơn Chúa vô cùng vì những viên ngọc báu Ngài đã ban cho con Nhật Ánh , Hoàng Anh , Trí Anh. Xin Chúa giúp cho vợ chồng con biết nuôi dưỡng các con trong đạo lành của Ngài. Xin Chúa khai tâm mở trí cho chúng nó sớm hiểu biết yêu mến lời Chúa, mời Chúa làm chủ cả cuộc đời chúng nó, và có sự sống của Chúa trong lòng. Xin Chúa cho chúng con biết cách cư xử để làm gương cho chúng nó, dạy dỗ trách phạt chúng nó bằng tình yêu của Chúa để giúp chúng nó đi trong đường ngay lành.

Từ Bà Đức Giêsu được sinh ra


Thứ Bảy ngày 17.12.2010
Lời Chúa: Mt 1, 1-17

1Đây là gia phả Đức Giêsu Kitô, con cháu vua Đavít, con cháu tổ phụ Ápraham:
2Ông Ápraham sinh Ixaác; Ixaác sinh Giacóp; Giacóp sinh Giuđa và các anh em ông này; 3Giuđa ăn ở với Tama sinh Perét và Derác; Perét sinh Khétxơron; Khétxơron sinh Aram; 4Aram sinh Amminađáp; Amminađáp sinh Nácson; Nácson sinh Xanmôn;5Xanmôn lấy Rakháp sinh Bôát; Bôát lấy Rút sinh Ôvết; Ôvết sinh Giesê; 6ông Giesê sinh Đavít. 7Vua Đavít lấy vợ ông Urigia sinh Salômôn7 Salômôn sinh Rơkhápam; Rơkhápam sinh Avigia; Avigia sinh Axa; 8Axa sinh Giơhôsaphát; Giơhôsaphát sinh Giôram; Giôram sinh Útdigia; 9Útdigia sinh Giotham; Giotham sinh Akhát; Akhát sinh Khítkigia; 10Khítkigia sinh Mơnase; Mơnase sinh Amôn; Amôn sinh Giôsigia; 11Giôsigia sinh Giơkhongia và các anh em vua này; kế đó là thời lưu đày ở Babylon.
12Sau thời lưu đày ở Babylon, Giơkhongia sinh Santiên; Santiên sinh Dơrúpbaven;13Dơrúpbaven sinh Avihút; Avihút sinh Engiakim; Engiakim sinh Ado; 14Ado sinh Xađốc; Xađốc sinh Akhin; Akhin sinh Êlihút; 15Êlihút sinh Elada; Elada sinh Mátthan; Mátthan sinh Giacóp; 16Giacóp sinh Giuse, chồng của bà Maria, bà là mẹ Đức Giêsu cũng gọi là Đấng Kitô.
17Như thế, tính chung lại thì: từ tổ phụ Ápraham đến vua Đavít, là mười bốn đời; từ vua Đavít đến thời lưu đày ở Babylon, là mười bốn đời; và từ thời lưu đày ở Babylon đến Đức Kitô, cũng là mười bốn đời.

                                                              http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161206/8046

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

Lễ mừng bổn mạng giáo khu Phanxico

Giáo xứ Tam Hải ,Giáo khu Phanxico- Mừng lễ bổn mạng -Thánh Phanxico.

17g30 thứ Bảy 3/12/16 



Kiệu Thánh Phanxico



         
Các hội đoàn tham gia rước kiệu Thánh Phanxico
Cha chánh xứ xông hương kiệu Thánh Phanxico
Dẫn đầu đoàn rước
Đại diện các liên gia khu Phanxico khênh kiệu
Nhà thờ giáo khu Phanxico
Giáo dân trong nhà thờ
Giáo dân bên ngoài nhà thờ
Ca đoàn Phanxico
Dâng của lễ
Các cha đồng tế
Ông trùm khu Phanxico cám ơn 
Cha chánh xứ chúc mừng giáo khu
Chụp hình lưu niệm
Khai mạc tiệc mừng
Các cha góp vui
Ca đoàn Phanxico hát thay lòi cám ơn



















Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Họa sĩ đa tài



Dấu tay
Ngày xưa, có một họa sĩ kiệt suất tên là Ranga. Trong suốt quá trình hoạt động nghệ thuật của mình ông đã cho người đời chiêm ngưỡng nhiều kiệt tác đáng kinh ngạc khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi.Theo thời gian, tuổi trẻ của Ranga cũng dần qua đi làm ông trăn trở. Sau đó ông quyết định mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp.

Ông hay nói với các học viên rằng:

“Các con chỉ có thể thành công khi làm cho ta hài lòng với kĩ năng và sự hiểu biết của các con.Chính vì thế không mấy khi thấy ông khen ngợi ai và cũng không đề cập đến thời gian kết thúc khóa học. Ông tận tụy truyền cho học trò những bài học về phương pháp đánh giá, ước định hết sức độc đáo. Ranga không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất lại chăm chỉ, sáng tạo nên tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ranga rất hài lòng về cậu học trò này”

Một ngày kia, ông gọi Rajeev đến và bảo:

“Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được, nhưng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.Rajeev vâng lời, cậu chăm chỉ làm việc ngày đêm và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Ranga xem qua rồi bảo:- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.”

Hai ngày sau, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Thầy Ranga mỉm cười an ủi và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng thêm lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác mang đến cho thầy. Ranga nhìn ngắm nó và bảo:- Rajeev con hãy thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Hãy để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.Sau hai ngày, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ thầy của mình.

Ranga nói:

“Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất bại. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não và họ thích thú. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con đã phải vất vả để làm ra thì đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người
khác quá dễ dàng ”

🔆 Hãy tập cho mình lối sống khác, hãy sống cho chính mình, và quan tâm những điều mà mình thực sự mong muốn trong cuộc đời, những ý kiến tốt thì tham khảo, còn những chuyện khác thì không nên quan tâm làm gì!
    
 

Lạy Chúa xin biến đổi con nên như trẻ nhỏ để con có sự khôn ngoan như chúng biết yêu thương không tính toán , biết cho đi mà không đòi hỏi ,chỉ biết trong cậy nơi Chúa mà thôi . Lạy Chúa con yêu mến Chúa con thờ lạy Chúa 

Khôn ngoan đích thực

Thứ Sáu Tuần 2 Mùa Vọng năm A
Lời Chúa: Mt 11,16-19


16"Tôi phải ví thế hệ này với ai? Họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ gọi lũ trẻ khác, 17và nói: "Tụi tôi thổi sáo cho các anh, mà các anh không nhảy múa; tụi tôi hát bài đưa đám, mà các anh không đấm ngực khóc than." 18Thật vậy, ông Gioan đến, không ăn không uống, thì thiên hạ bảo: "Ông ta bị quỷ ám." 19Con Người đến, cũng ăn cũng uống như ai, thì thiên hạ lại bảo: "Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi." Nhưng đức Khôn Ngoan được chứng minh bằng hành động."
                                         http://tgpsaigon.net/suy-niem/20091210/3361

Hạnh Phúc là gì hả mẹ ?

Câu Chuyện Về Cái Đuôi Hạnh Phúc


Cái đuôi hạnh phúc

Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa 

Heo Con tinh nghịch lại ưa biết nhiều

Một chiều nọ chợt đăm chiêu 

Băn khoăn "Hạnh phúc là điều gì ta?"

Lân la hàng xóm quanh nhà

Chẳng ai giải đáp chỉ xoa đầu cười

Bôn ba khắp chốn cùng nơi

Hỏi bao nhiêu cũng trả lời lặng thinh!

Chán chường thất vọng sự tình

Ngả mình lòng mẹ yên bình khóc to 

“Mẹ ơi, con quá ngu ngơ

Gần xa tìm hiểu đến giờ chưa ra!”

Vỗ về lời mẹ thiết tha

“Này con, hạnh phúc như là đuôi con.”

Heo Con nghe thế mừng tơn

Vội ngưng tiếng khóc lon ton đuổi vồ

Miệt mài mải miết hàng giờ

Không chi bắt được dù cho gắng nhiều

Bực buồn quay hỏi mẹ yêu

“Vì sao hạnh phúc con theo trượt hoài?”

Nhẹ nhàng từ tốn khoan thai 

Dịu dàng mẹ lại bên tai trao lời

“Heo Con à hỡi con ơi

Nào đâu bắt được cái đuôi của mình!

Cớ chi đuổi bóng bắt hình

Kiếm tìm hạnh phúc đuôi mình sẵn thân?

Sao con không thử một lần

Để cho hạnh phúc tự gần theo con ...”

 Sưu tầm internet

Dẫn đường






Lạy Chúa để tìm kiếm hạnh phúc chóng qua ở trần gian này con đã bỏ qua rất nhiều cơ hội được gần Chúa , được chạm vào Chúa . Xin soi sáng cho con biết Chúa là niềm hạnh phúc ,là cùng đích của đời con qua đời sống hằng ngày , qua công việc phục vụ , xin cho con chỉ biết cậy trông nơi Chúa .Amen

Tìm kiếm Nước Trời

Thứ Năm Tuần 2 Mùa Vọng, lễ Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội
Lời Chúa: Mt 11,11-15
11"Tôi nói thật với anh em: trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông. 12Từ thời ông Gioan Tẩy Giả cho đến bây giờ, Nước Trời phải đương đầu với sức mạnh, ai mạnh sức thì chiếm được. 13Cho đến ông Gioan, tất cả các ngôn sứ cũng như Lề Luật đều đã nói tiên tri. 14Và nếu anh em chịu tin lời tôi, thì ông Gioan chính là Êlia, người phải đến. 15Ai có tai thì nghe.
                                                     http://tgpsaigon.net/lich_phung_vu/all/2016-12-08

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Mỗi ngày tôi chọn một niền vui



“Có ai biết nơi nào bán niềm vui?
Chỉ giùm tôi… tôi mua về một ít
Để những khi thấy yếu lòng, mỏi mệt
Mang ra dùng chắc là hết buồn thôi.
Ai chỉ giùm tôi nơi nào bán tiếng cười?
Tôi sẽ đến và mua về mấy nụ
Để những ngày lòng héo hon, ủ rũ
Sẽ được rạng ngời nhờ những nụ cười kia.
Có ai biết nơi nào bán bình yên?
Tôi mua về và khắc lên đáy mắt
Dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật
Vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên.
Có ai biết nơi nào bán liều thuốc lãng quên?
Chỉ giùm tôi… mua mấy viên và uống
Để kí ức không còn quay về được
Để tôi mỉm cười đón hạnh phúc tương lai.
Có ai biết nơi nào bán ánh sáng ngày mai?
Bán niềm tin cho những ai đánh mất
Bán yêu thương cho những người chân thật
Bán tâm hồn không biết nhặt niềm đau.”



Thất vọng
Lạy Chúa , những lúc con thất bại ê chề , đau khổ ngã gục Chúa đang ở đâu . Lạy Chúa xin cứu con ,xin thêm thần khí trên con ,xin dìu con bước ,xin đừng bỏ con . Lạy Chúa con trông cậy nơi Ngài ,con tín thác nơi Ngài 

Ách êm ái

Thứ Tư Tuần 2 Mùa Vọng
Lời Chúa: Mt 11,28-30

28"Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng."
                                                               http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161201/3328

Một Cho Tất Cả



Đường rẽ mất dê

Một ngày nọ, người hàng xóm của Dương Chu bị mất một con dê và đã huy động toàn bộ gia đình của ông cũng như nhiều người khác trong làng đi tìm. Ông ta đã đến gặp Dương Chu để nhờ giúp đỡ, Dương Chu đã phái toàn bộ học trò và người hầu của mình đi tìm giúp.

Dương Chu nhận thấy, cùng với người thân và bạn bè, hàng xóm, rất nhiều người đã hợp thành một nhóm lớn để tham gia tìm kiếm.

“Tại sao lại cần rất nhiều người để đi tìm một con dê bị mất?”. Dương Chu hỏi người hàng xóm.

“Bởi vì nhiều con đường chia rất nhiều ngả”, người hàng xóm trả lời.

Khi màn đêm buông xuống và mọi người đã quay trở về, Dương Chu hỏi: “Đã tìm thấy con dê chưa?”

Một trong những người hầu của Dương Chu trả lời: “Có rất nhiều con đường chia làm hai hướng và mỗi nhánh đường lại rẽ làm hai. Con không biết phải đi theo hướng nào nên con đã bỏ cuộc”.

Những người khác cũng quay về với cùng lý do như vậy.

Dương Chu trở nên trầm tư và im lặng một hồi lâu, trông có vẻ rất nghiêm nghị, khiến các học trò của ông bối rối và không hiểu điều gì đã khiến thầy của mình suy tư như vậy.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông đã giảng ra thành nguyên lý cho các học trò của mình: “Khi có quá nhiều con đường rẽ, các con sẽ không thể tìm được con dê bị mất và cũng có thể dễ dàng bị lạc lối.

“Tương tự như vậy, khi một người học trò có quá nhiều điều quan tâm ngoài mục tiêu chính, anh ta có thể dễ dàng phung phí thời gian của mìn”.

“Chỉ có một chân lý của tất cả các kiến thức, nhưng con đường để đi tới chân lý này thì có rất nhiều. Chỉ bằng cách đi theo con đường đúng đắn để trở về chân lý tối hậu, người ta mới tránh khỏi bị lạc lối”.

“Nếu các con không tìm được ra được định hướng đúng đắn, các con sẽ chẳng đạt được điều gì, giống như những người đã thất bại trong việc đi tìm dê”.

Lạc giữa bụi gai
Lạy Thiên Chúa trong cuộc sống, con có rất nhiều thứ để quan tâm ,tìm kiếm từ gia đình , công việc , mối quan hệ trong xã hội ...đã chiếm hầu hết thời gian của con ,con tự hỏi trong những công việc đó đã có chút gì để làm hành trang cho con khi về với Chúa chưa ?  Lạy Chúa xin cho con trong mỗi công việc con làm đều vì lòng yêu mến Chúa . Xin nâng đỡ giúp sức cho con khi con lỗi lầm , xin soi sáng tâm hồn con khi lạc lối . Lạy Chúa Giesu con yêu mến Chúa con cảm tạ Chúa ,xin thương xót con là kẻ có tội


Chiên lạc

Thứ Ba Tuần 2 Mùa Vọng - Thánh Nicôla, giám mục.
Lời Chúa: Mt 18,12-14
12"Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? 13Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.
                                                  http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161201/3315

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Niềm tin

Niềm tin là động lực quan trọng giúp chúng ta thành công trong cuộc sống:
Niềm tin là sức mạnh có thể khiến thế giới tan vỡ xuất hiện trong ánh sáng, là sức mạnh mang mưa về tưới mát cho những vùng đất đang mùa khô hạn.

Che mưa

Ở làng quê nọ, trời đã hạn hán trong khoảng thời gian rất lâu. Các cánh đồng đều khô hạn, cỏ cây héo úa cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Hàng tháng đã trôi qua và mọi người dường như đã mất hết kiên nhẫn. Nhiều gia đình đã rời khỏi làng, còn những gia đình khác chỉ còn biết chờ đợi trong tuyệt vọng. Cuối cùng ông trưởng làng quyết định tổ chức một buổi cầu nguyện tập thể trên ngọn đồi cao nhất vùng. Ông thuyết phục tất cả mọi người trong làng đến dự và mỗi người phải mang theo một vật thể hiện lòng tin của mình.
Chiều thứ bảy, những người dân làng với vẻ mặt mệt mỏi tập trung trên ngọn đồi và đều không quên mang theo những đồ vật thể hiện lòng tin. Có người mang theo một cái móng ngựa may mắn, có người mang theo chiếc mũ bảo vật của gia đình… Mặc dù chẳng ai tin chúng có thể thay đổi điều gì nhưng họ cũng đã mang theo rất nhiều thứ quý giá. Tất cả những người tham dự bắt đầu cầu nguyện và giơ cao những vật tượng trưng cho niềm tin. Như thể có phép màu, mây đen kéo tới và trời đổ mưa – những giọt mưa đầu tiên sau bao tháng trời khô hạn. Mọi người đề hân hoan vui sướng và ngay lập tức nổ ra một cuộc tranh cãi xem đồ vật nào đã mang lại may mắn cho ngôi làng. Ai cũng cho rằng đồ vật của mình là linh thiêng nhất. Bỗng người ta nghe thấy tiếng một em bé gái reo lên:
– Con đã biết thế nào trời cũng đổ mưa mà. Mẹ thấy không, con mang theo chiếc ô này, bây giờ thì mẹ con mình về nhà mà không bị ướt!
Em bé giơ cao chiếc ô và cùng mẹ đi về nhà trong niềm hân hoan. Những người còn lại nhìn theo và hiểu rằng chính em bé mới là người có niềm tin lớn nhất. Niềm tin ấy đã mang mưa đến.

Đức tin đã cứu con

Lạy Chúa Giêsu rất dấu yêu, xin đón nhận con vào trong Vòng Tay Chúa và cho con được tựa đầu vào Vai Chúa, để Chúa có thể đưa con vào Vương Quốc Vinh Hiển của Chúa khi đến thời điểm.Xin để Máu Châu Báu Chúa thấm nhuần trong tâm hồn con để chúng ta được hiệp nhất nên một. Amen.
https://sachsuthat.com/cdcn/toan-bo-loi-cau-nguyen/
Tha tội: Độc quyền của Thiên Chúa

Thứ Hai Tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa: Lc 5,17-26

17Một hôm, khi Đức Giêsu giảng dạy, có mấy người Pharisêu và luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Galilê, Giuđê và từ Giêrusalem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. 18Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người. 19Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức Giêsu. 20Thấy họ có lòng tin như vậy, Người bảo: "Này anh, anh đã được tha tội rồi." 21Các kinh sư và các người Pharisêu bắt đầu suy nghĩ: "Ông này là ai mà nói phạm thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?" 22Nhưng Đức Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: "Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy? 23Trong hai điều: một là bảo: "Anh đã được tha tội rồi", hai là bảo: "Đứng dậy mà đi", điều nào dễ hơn? 24Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội -Đức Giêsu bảo người bại liệt-: tôi truyền cho anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!" 25Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa. 26Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: "Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ!"

       http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161201/3279

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Con đường quê tôi



Đường làng

Một tờ báo mạng vừa qua đã đăng tải hình ảnh về những con đường trên thế giới đẹp đến “nghẹt thở”. Rất nhiều lời bình (comment) hoa mỹ, hoành tráng dành cho những con đường đấy trên Facebook rằng: Lung linh như tranh thủy mặc, mê hồn, kiêu sa, huyền hoặc…

Duy chỉ có một bạn cho rằng: “Đẹp thì có đẹp đấy! Nhưng so với con đường làng quê mình, nó thua xa!”. Vâng, dù bất cứ con đường nào trên thế giới đẹp mê ly thì so với đường làng vẫn không sao sánh kịp. Bởi giá trị của đường làng không phải là sự hào nhoáng bên ngoài mà nó mang vẻ mộc mạc, yên bình.

Và hơn hết trong mắt những người con xa quê, đường làng luôn xoáy vào tim cảm giác đau đáu làm cho ta phải nhớ, phải thương nơi chôn nhau cắt rốn, nơi ta cất tiếng khóc chào đời. Nơi có những kỷ niệm ngọt ngào của thuở thiếu thời.

Đường làng quê tôi yên ả lắm. Trải qua bao thăng trầm, dù đất nước có hiện đại, nó dẫn duy trì chiếc áo cũ màu tro xám xịt - màu của bùn đất.

Ngày xưa đường là một khoảng lung đầm lầy hình oval. Người dân đi chợ, đến trường, lên tỉnh buộc phải đi đường vòng rất xa. Mở đường ngang lung sình lầy là giải pháp để rút ngắn khoảng cách địa lý. Thế là thanh niên trong làng ra sức khuân đất, đắp đường.

Trong suốt thời gian thi công, nhiều cơn mưa trút xuống. Nhưng không vì vậy mà người dân chùn chí, nản lòng. Mọi người làm ngày làm đêm, tắm nắng, phơi sương, trầm mưa, hứng gió chỉ mong sao con đường sớm hoàn thành. Phải mất hơn hai tháng con đường mới xong. Ai nấy đều vui sướng như nhà có đại hỷ.

Để tránh đi cái nắng oi bức của mùa hè, chắn dông gió vào mùa mưa bão, người ta ra sức trồng cây hai bên đường. Từng cây me, cây gáo, cây bạch đàn ưỡn mình vươn vai cao vút chỉ sau vài năm chăm bón.

Không gian càng sinh động hơn khi những hộ dân gần đấy cho trồng sen hai bên lung, vừa mang lại thu nhập vừa tạo vẻ mỹ quan xanh mướt. Những đóa sen thanh khiết như liều thuốc cho thiên nhiên, làm hài hòa cả vùng không gian tẻ nhạt, đơn điệu.

Trên hai dãy đê vắt ngang, nối liền trục đường chính, người ta trồng nhiều giàn bầu, bí, mướp... và những loại cây dây leo khác để cải thiện bữa ăn. Xa xa là những cánh đồng lúa trải thảm vàng mướt mắt đan xen những luống rau xanh rì.

Tôi yêu thích cái cảm giác lâng lâng khó tả khi mỗi lần về quê. Lúc gần đến đường làng, cảm giác ấy càng thể hiện rõ hơn. Bước xuống xe, điều đầu tiên tôi luôn làm là đứng lại hồi lâu, hít thật sâu không khí trong lành của làng quê thanh bình. Mùi rơm rạ, hương sen, pha lẫn mùi bùn đã ăn sâu vào tim, máu của những người nhà quê như tôi.

Bước thong dong trên con đường quê, tôi thấy mình trẻ lại. Sau bao nhiêu năm, con đường vẫn mặn mà, an nhiên như thế. Không hào nhoáng như đường bê tông trải nhựa, đường vẫn trung thành với màu bùn, màu xám của đất đai, mang đậm hồn quê.

Vào mùa mưa, đường lầy lội, trơn trượt rất khó đi. Ai đi ngang đây đều phải xắn quần, cởi giày, xách dép để đi cho dễ. Thỉnh thoảng những nữ sinh mặc áo dài trắng phải “vồ ếch”, lấm lem bùn đất vì quá điệu đàng.

Những chiếc xe máy buộc phải dắt bộ, kìm tay thật chặt để tránh “lên bờ xuống ruộng”. Nhưng hình ảnh xe một nơi, người một ngả vẫn xảy ra thường xuyên. Cảnh tượng ấy thật xấu mặt nhưng khi về đến nhà, nỗi bực mình lại tan biến.

Đã nhiều lần chính quyền địa phương muốn sửa sang lại con đường bằng việc tráng bê tông, trải nhựa. Nhưng những cuộc biểu quyết đều bất thành. Bởi người dân, từ già đến trẻ đều muốn giữ lại một kỷ niệm đẹp cho làng quê mình. Người dân quê tôi vẫn muốn đi con đường chân chất, mộc mạc như nó vốn có tự bao giờ.
                                     http://www.baomoi.com/con-duong-que-toi/c/18833096.epi

Hãy theo ta


Lạy Cha hằng sống xin dẫn con về quê Cha ,xin cho con chỉ biết theo Cha mà thôi . Amen

Con đường Nội tâm
Chúa Nhật Thứ II Mùa Vọng
Lời Chúa: Mt 3, 1-12

1 Hồi ấy, ông Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giu-đê rằng : 2"Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần." 3 Ông chính là người đã được ngôn sứ I-sai-a nói tới : Có tiếng người hô trong hoang địa : Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. 4 Ông Gio-an mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng làm thức ăn. 5 Bấy giờ, người ta từ Giê-ru-sa-lem và khắp miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan, kéo đến với ông. 6 Họ thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông Gio-đan. 7 Thấy nhiều người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc đến chịu phép rửa, ông nói với họ rằng : "Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy ? 8 Các anh hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối. 9 Đừng tưởng có thể bảo mình rằng : "Chúng ta đã có tổ phụ Áp-ra-ham." Vì, tôi nói cho các anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Áp-ra-ham. 10 Cái rìu đã đặt sát gốc cây : bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa. 11 Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa. 12 Tay Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân : thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi."

                         http://tgpsaigon.net/suyniem/20091205/3269